Về tôi
“Tôi không biết làm nghề gì ngoài làm báo và viết văn. Làm báo để kiếm sống, còn viết văn vì thấy thích thú, muốn để lại những cuốn sách riêng của mình. Tôi viết văn chậm chạp và vất vả, nhưng nghĩ rằng mọi sự cố gắng sẽ đem lại một kết quả nào đó, nên rất kỹ khi viết một câu văn. Hoàn thành một tác phẩm, cảm giác như mình vừa kiệt sức, cô đơn bơi qua một khúc sông rộng, bỗng thấy thăng hoa, yêu mình hơn. Tôi không đặt cho mình một mục đích to tát nào về sáng tạo văn chương, nhưng rất hạnh phúc khi viết được một câu văn hay. Tuy vậy, mỗi tác phẩm của tôi đều mong muốn đưa đến một ý tưởng mới lạ, gợi mở hay giải đáp một câu hỏi nhân sinh cho mình, cho bạn bè…”Gallery
Chủ đề
- Ai viết về tôi (5)
- Bài viết (40)
- Góc nhìn của tôi (8)
- Trò chuyện – Phỏng vấn (5)
- Truyện – Tiểu thuyết (1)
- Viết giữa đêm (3)
-
Các bài viết mới nhất
- Nghĩ về vinh nhục của một nghề cao quý!
- Đại tá, nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Chất liệu dày dặn, không viết thì phí quá!”
- Một mình với tình yêu
- Một cuốn sách đầu tay đáng đọc
- Cha – con và những thông điệp không lời
- Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- Chuyện nghề báo của một vị tướng song toàn
- Tác nghiệp tại CHLB Đức gặp bạn thời Khoa Văn , ĐH Tổng hợp Hà Nộiị
- Cuộc gặp gỡ giữa nhà văn Sơn Tùng và “chim cánh cụt” Hoa Xuân Tứ sau 46 năm
- Kỷ niệm về người cha đi xa
Bình luận mới nhất
- Trần Ngọc Thơ trong Giới thiệu
- Bích Ngọc trong Kỷ niệm về người cha đi xa
- vũ vân trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- vũ vân trong Nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Viết để sống lại những ký ức”
- vũ vân trong Chưa nhạt đâu hơi ấm từ “Tết ở Làng Mụa”
- Luận Nguyễn trong Con chữ nào, nhân cách ấy
- Hoàng Linh trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
Author Archives: Nguyễn Hồng Thái
Những đời văn từ ngôi nhà báo CAND
Ngay từ năm 1946, lúc báo Công an Mới vừa ra mắt, có một điều đặc biệt là trong thời gian 3 tháng chuẩn bị cho ra số đầu tiên, đồng chí Lê Giản, Tổng Giám đốc Nha Công an Trung ương, người khai sinh ra tờ báo Công an Mới đã “thắp đuốc” đi mời một số nhà văn, nhà báo có tên tuổi về chuyên viết cho báo Công an Mới. Nào là Phạm Cao Củng, một nhà văn chuyên viết truyện trinh thám rất quen thuộc của bạn đọc báo Tiểu thuyết thứ bảy, nào là nhà văn Hoàng Công Khanh, nào là các nhà báo từng quen thuộc với độc giả như Tân Lang, Kỳ Phát, Đại Thanh, Lê Chi… Đây quả là một bước đột phá có tính chất “chiêu hiền đãi sĩ” của người đứng đầu Nha Công an Trung ương cũng là người đứng đầu của báo Công an Mới. Ai cũng biết những nhà văn, nhà báo ấy từng sống, từng viết tự do kiếm kế sinh nhai trong chế độ cũ, chẳng rõ tâm tính họ thế nào, nhưng chữ tâm chữ tài và sự hiểu biết trân trọng tài năng, … Continue reading
Văn làm báo
Xưa nay, trong cuộc sống hay trong từ điển, người ta đã phân biệt rõ ràng “Văn” và “Báo”. Tất nhiên, cũng chưa thấy ai làm một việc dại dột đem so sánh giữa hai nghề này xem nghề nào vinh quang hơn. Dường như, đó là sự thận trọng của những người đã gắn mệnh mình vào câu chữ thì phải! Thế nhưng, cũng phải nói thật, có một cách nói đã thành thói quen khiến chúng ta có thể suy ngẫm. Thường thì người ta nói “nhà văn đi làm báo” chứ ít khi nghe nói ngược lại “nhà báo đi làm văn”, dẫu rằng sự giao thoa, xâm lấn giữa hai nghề cao quý này âu cũng là chuyện thường tình. Ai cũng biết, nhà văn Ngô Tất Tố (1894-1954) đoạt giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật đợt I với hai bộ tiểu thuyết Tắt đèn và Lều chõngnổi tiếng. Dẫu biết Ông còn là một nhà báo tài ba với thiên phóng sự Việc làng hàm chứa sự am hiểu vô cùng sâu sắc xã hội nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám 1945 khiến nhà văn cùng thời là Kim Lân phải thán … Continue reading