Về tôi
“Tôi không biết làm nghề gì ngoài làm báo và viết văn. Làm báo để kiếm sống, còn viết văn vì thấy thích thú, muốn để lại những cuốn sách riêng của mình. Tôi viết văn chậm chạp và vất vả, nhưng nghĩ rằng mọi sự cố gắng sẽ đem lại một kết quả nào đó, nên rất kỹ khi viết một câu văn. Hoàn thành một tác phẩm, cảm giác như mình vừa kiệt sức, cô đơn bơi qua một khúc sông rộng, bỗng thấy thăng hoa, yêu mình hơn. Tôi không đặt cho mình một mục đích to tát nào về sáng tạo văn chương, nhưng rất hạnh phúc khi viết được một câu văn hay. Tuy vậy, mỗi tác phẩm của tôi đều mong muốn đưa đến một ý tưởng mới lạ, gợi mở hay giải đáp một câu hỏi nhân sinh cho mình, cho bạn bè…”Gallery
Chủ đề
- Ai viết về tôi (5)
- Bài viết (40)
- Góc nhìn của tôi (8)
- Trò chuyện – Phỏng vấn (5)
- Truyện – Tiểu thuyết (1)
- Viết giữa đêm (3)
-
Các bài viết mới nhất
- Nghĩ về vinh nhục của một nghề cao quý!
- Đại tá, nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Chất liệu dày dặn, không viết thì phí quá!”
- Một mình với tình yêu
- Một cuốn sách đầu tay đáng đọc
- Cha – con và những thông điệp không lời
- Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- Chuyện nghề báo của một vị tướng song toàn
- Tác nghiệp tại CHLB Đức gặp bạn thời Khoa Văn , ĐH Tổng hợp Hà Nộiị
- Cuộc gặp gỡ giữa nhà văn Sơn Tùng và “chim cánh cụt” Hoa Xuân Tứ sau 46 năm
- Kỷ niệm về người cha đi xa
Bình luận mới nhất
- Trần Ngọc Thơ trong Giới thiệu
- Bích Ngọc trong Kỷ niệm về người cha đi xa
- vũ vân trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- vũ vân trong Nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Viết để sống lại những ký ức”
- vũ vân trong Chưa nhạt đâu hơi ấm từ “Tết ở Làng Mụa”
- Luận Nguyễn trong Con chữ nào, nhân cách ấy
- Hoàng Linh trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
Category Archives: Truyện – Tiểu thuyết
Bức ảnh bị đánh cắp
Nhà hàng Lá Cọ bỗng vài tháng gần đây xuất hiện một cô gái lạ. Lúc đầu Tiến không để ý vì không thấy chủ nhà hàng đăng ký tạm trú nhân viên mới với anh, nhưng nghe đồn là xinh “dã man”. Dân phố cũng tò mò, kháo nhau, rồi lũ trẻ mới lớn cũng bỗng dập dìu đi qua Lá Cọ, nhưng không dám vào vì sợ bị láng giềng đánh giá tư cách. Bạo dạn hơn, một tốp sinh viên của dân phố liều mình cứ đêm thứ bảy, chủ nhật xin vào Lá Cọ lấy cớ xem bóng đá Anh màn ảnh rộng, nhưng tất thảy đôi mắt đều hướng về cô gái mảnh mai đứng ở quầy lễ tân kia. Da trắng hồng, mịn dịu, khuôn mặt thanh thoát cao sang, đôi hàng mi dài đều tăm tắp, lông mày đen trải cong dài trên khoé mắt dưới cái nhìn bao dung, ươn ướt mà thẳm sâu. Cái nhìn ấy còn trong trẻo, ngơ ngác như bầu trời miền sơn cước lúc tinh mơ… Vào một buổi sáng Tiến đến kiểm tra nhân viên mới của nhà hàng Lá Cọ. Hôm ấy cô gái … Continue reading