Về tôi
“Tôi không biết làm nghề gì ngoài làm báo và viết văn. Làm báo để kiếm sống, còn viết văn vì thấy thích thú, muốn để lại những cuốn sách riêng của mình. Tôi viết văn chậm chạp và vất vả, nhưng nghĩ rằng mọi sự cố gắng sẽ đem lại một kết quả nào đó, nên rất kỹ khi viết một câu văn. Hoàn thành một tác phẩm, cảm giác như mình vừa kiệt sức, cô đơn bơi qua một khúc sông rộng, bỗng thấy thăng hoa, yêu mình hơn. Tôi không đặt cho mình một mục đích to tát nào về sáng tạo văn chương, nhưng rất hạnh phúc khi viết được một câu văn hay. Tuy vậy, mỗi tác phẩm của tôi đều mong muốn đưa đến một ý tưởng mới lạ, gợi mở hay giải đáp một câu hỏi nhân sinh cho mình, cho bạn bè…”Gallery
Chủ đề
- Ai viết về tôi (5)
- Bài viết (40)
- Góc nhìn của tôi (8)
- Trò chuyện – Phỏng vấn (5)
- Truyện – Tiểu thuyết (1)
- Viết giữa đêm (3)
-
Các bài viết mới nhất
- Nghĩ về vinh nhục của một nghề cao quý!
- Đại tá, nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Chất liệu dày dặn, không viết thì phí quá!”
- Một mình với tình yêu
- Một cuốn sách đầu tay đáng đọc
- Cha – con và những thông điệp không lời
- Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- Chuyện nghề báo của một vị tướng song toàn
- Tác nghiệp tại CHLB Đức gặp bạn thời Khoa Văn , ĐH Tổng hợp Hà Nộiị
- Cuộc gặp gỡ giữa nhà văn Sơn Tùng và “chim cánh cụt” Hoa Xuân Tứ sau 46 năm
- Kỷ niệm về người cha đi xa
Bình luận mới nhất
- Trần Ngọc Thơ trong Giới thiệu
- Bích Ngọc trong Kỷ niệm về người cha đi xa
- vũ vân trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- vũ vân trong Nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Viết để sống lại những ký ức”
- vũ vân trong Chưa nhạt đâu hơi ấm từ “Tết ở Làng Mụa”
- Luận Nguyễn trong Con chữ nào, nhân cách ấy
- Hoàng Linh trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
Monthly Archives: Tháng Ba 2013
Kỷ niệm về người cha đi xa
Đang học Đại học Tổng hợp năm thứ ba thì tôi nhận được tin bố tôi bị ốm nặng. Tôi vội lên tàu về ngay. Từ Thủ đô về tới Nghệ Tĩnh quê tôi, tàu phải đi hết một ngày một đêm. Vì vậy, khi nhận được tin là tôi giục Quế, Hà đèo tôi ra ga nhanh cho kịp chuyến tàu chiều. Hai thằng bạn tôi đèo tôi, dọc đường cứ trục trà trục trặc thế nào. Cũng may lúc ra ga thì vẫn còn sớm hơn so với tàu chạy là 10 phút. Thật hú vía. Lúc sắp lên tàu, tôi nói: – Tao cảm thấy chuyến đi này thế nào ấy, có cái gì đấy báo hiệu là không may. – Chặc! – Hà đánh lưỡi một cái rồi nói – Tao cũng cảm thấy như vậy nhưng không nói ra. Bây giờ mày đã nói thế thì tao chỉ dặn thêm mày đi đường cho nó cẩn thận vào. Mấy đứa đi đều biểu kẻ cắp cả rồi đấy. ** Không ngờ chuyến tàu chợ hôm ấy lại đi nhanh đến như vậy. Tôi thao thức suốt đêm không ngủ, cũng chẳng ăn uống gì. Tôi … Continue reading