Về tôi
“Tôi không biết làm nghề gì ngoài làm báo và viết văn. Làm báo để kiếm sống, còn viết văn vì thấy thích thú, muốn để lại những cuốn sách riêng của mình. Tôi viết văn chậm chạp và vất vả, nhưng nghĩ rằng mọi sự cố gắng sẽ đem lại một kết quả nào đó, nên rất kỹ khi viết một câu văn. Hoàn thành một tác phẩm, cảm giác như mình vừa kiệt sức, cô đơn bơi qua một khúc sông rộng, bỗng thấy thăng hoa, yêu mình hơn. Tôi không đặt cho mình một mục đích to tát nào về sáng tạo văn chương, nhưng rất hạnh phúc khi viết được một câu văn hay. Tuy vậy, mỗi tác phẩm của tôi đều mong muốn đưa đến một ý tưởng mới lạ, gợi mở hay giải đáp một câu hỏi nhân sinh cho mình, cho bạn bè…”Gallery
Chủ đề
- Ai viết về tôi (5)
- Bài viết (40)
- Góc nhìn của tôi (8)
- Trò chuyện – Phỏng vấn (5)
- Truyện – Tiểu thuyết (1)
- Viết giữa đêm (3)
-
Các bài viết mới nhất
- Nghĩ về vinh nhục của một nghề cao quý!
- Đại tá, nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Chất liệu dày dặn, không viết thì phí quá!”
- Một mình với tình yêu
- Một cuốn sách đầu tay đáng đọc
- Cha – con và những thông điệp không lời
- Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- Chuyện nghề báo của một vị tướng song toàn
- Tác nghiệp tại CHLB Đức gặp bạn thời Khoa Văn , ĐH Tổng hợp Hà Nộiị
- Cuộc gặp gỡ giữa nhà văn Sơn Tùng và “chim cánh cụt” Hoa Xuân Tứ sau 46 năm
- Kỷ niệm về người cha đi xa
Bình luận mới nhất
- Trần Ngọc Thơ trong Giới thiệu
- Bích Ngọc trong Kỷ niệm về người cha đi xa
- vũ vân trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
- vũ vân trong Nhà văn Nguyễn Hồng Thái: “Viết để sống lại những ký ức”
- vũ vân trong Chưa nhạt đâu hơi ấm từ “Tết ở Làng Mụa”
- Luận Nguyễn trong Con chữ nào, nhân cách ấy
- Hoàng Linh trong Võ Nguyên Giáp, đại lượng niềm tin bất biến.
Category Archives: Bài viết
Nghĩ về vinh nhục của một nghề cao quý!
Nghề báo khi nghĩ về nó, nhiều người vẫn coi đó là một nghề cao quý. Dẫu trong cuộc đời này, để sinh tồn và giữ phẩm giá con người thì chẳng ai phân biệt đâu là nghề cao quý, đâu là nghề tầm thường. Người ta chỉ phân biệt người tốt, người xấu, người tử tế và người không tử tế… Trong cuộc sống lâu nay, người ta vẫn quan niệm nghề báo là một nghề cao quý và dường như ít thấy ai “tị nạnh” về quan niệm này. Có lúc người ta còn khoác cho nghề báo là “quyền lực thứ tư” (với ngầm ý sau Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp). Theo tôi, có lẽ người đời quan niệm thế, vì nhận thấy bản chất của nghề báo là một nghề hoạt động minh bạch, một nghề chỉ biết tôn trọng sự thật là nguyên tắc tối cao nhất. Điều đó là hoàn toàn có lý. Bởi cuộc sống thì muôn màu, trắng đen, tối sáng, giả dối, trung thực, thật giả luôn bị che khuất bởi các thế lực chính trị, thế lực thống trị, của những cá nhân trong xã hội với … Continue reading
Một mình với tình yêu
Tôi quen với nhà thơ Hà Văn Thể trên dưới vài chục năm, từ khi anh mới từ Phú Thọ về Hà Nội làm thơ trong Hội thơ Thanh Xuân cùng với các nhà thơ sau này đã thành danh như Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Sĩ Đại, Trần Quang Quý… Có thể nói, nếu không có thơ, có lẽ Hà Văn Thể khó trụ nổi nghiệp báo đến bây giờ. Nhưng ở một góc nhìn khác, dường như cũng có thể nói vì mê thơ phú mà chàng sinh viên Phân viện Báo chí tử tế gặp muôn chuyện lận đà lận đận. Hạnh phúc chớp qua đời anh như một ảo ảnh… Giải thích là do số phận hay do là gì đi nữa thì ai cũng thấy ái ngại cho Hà Văn Thể thuộc diện những nhà thơ “giời đày”. May thay, trời cho anh có những câu thơ, những câu thơ làm nơi tựa của đời anh sau những lang thang mỏi mệt từ vô định, nhưng hồn vía từ thơ ấy giúp anh xâu chuỗi những khoảnh khắc để dệt nên tấm áo choàng khoác vào đôi vai quá khổ của anh những đêm thức canh … Continue reading
Tác nghiệp tại CHLB Đức gặp bạn thời Khoa Văn , ĐH Tổng hợp Hà Nộiị
Ngày 2-6-2013, toi cùng con trai (vừa tốt nghiệp đại học ở Phần Lan) đi máy bay sang CHLB Đức. Rất ấn tượng khi tận mắt nhìn thấy nhiều ấn phẩm báo chí của lực lượng CAND và Việt Nam có mặt tại châu Âu”. Hơn 10 ngày đi qua một số nước châu Âu một trong những điều tôi ấn tượng nhất đó là sự có mặt của nhiều ấn phẩm báo chí Việt Nam trong đời sống cộng đồng người Việt. Ông Nguyễn Đức Hùng, chủ một quầy báo lớn nhất tại chợ Đồng Xuân – một khu chợ rộng hàng chục hécta tại Berlin, CHLB Đức cho biết, ông sang định cư tại đây từ những năm 70 và đã có hàng chục năm gắn bó với quầy sách báo. Tại đây có đủ các ấn phẩm của Báo CAND như: An ninh thế giới, Cảnh sát toàn cầu, Văn nghệ Công an. Ngoài các ấn phẩm lấy từ TP Hồ Chí Minh chuyển sang đây bằng đường biển, riêng tờ ANTG hàng tuần được lấy từ đại diện phát hành Báo An ninh thế giới tại CH Séc. Giá bán khá cao, mỗi số An ninh … Continue reading
Cuộc gặp gỡ giữa nhà văn Sơn Tùng và “chim cánh cụt” Hoa Xuân Tứ sau 46 năm
Hoa Xuân Tứ là một cậu bé sinh ra tại xã Hưng Nhân, huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An, lúc lên 6 tuổi đến xem người lớn kéo che làm mật mía, nghịch đút cây mía vào chẳng may bị cái che nghiến đứt cả hai cánh tay lên tới tận bả vai. Được các bác sỹ tỉnh nhà cứu sống, từ đó Hoa Xuân Tứ tự mình tập viết bằng chân, tập viết bằng bả vai kẹp bút vào chiếc cằm để học đến lớp 10… Nghị lực của một cậu bé nghèo nơi thôn dã đó đã được nhà văn SơnTùng viết thành bài báo năm 1966, đăng trên Báo Thiếu niên Tiền phong. Theo lời ông Chu Mạnh, nguyên Chủ tịch Ủy ban Hành chính tỉnh Nghệ An, khi đọc bài báo này, Bác Hồ rất xúc động liền gọi điện thoại cho ông Chu Mạnh đề nghị đặc cách để Hoa Xuân Tứ được dự Đại hội Anh hùng chiến sỹ thi đua toàn quốc năm 1966. Ra Hà Nội, Hoa Xuân Tứ cùng với Mẹ Suốt được chụp ảnh với Bác Hồ và Đại tướng Võ Nguyên Giáp… Nhưng thật lạ, do hoàn cảnh … Continue reading
Kỷ niệm về người cha đi xa
Đang học Đại học Tổng hợp năm thứ ba thì tôi nhận được tin bố tôi bị ốm nặng. Tôi vội lên tàu về ngay. Từ Thủ đô về tới Nghệ Tĩnh quê tôi, tàu phải đi hết một ngày một đêm. Vì vậy, khi nhận được tin là tôi giục Quế, Hà đèo tôi ra ga nhanh cho kịp chuyến tàu chiều. Hai thằng bạn tôi đèo tôi, dọc đường cứ trục trà trục trặc thế nào. Cũng may lúc ra ga thì vẫn còn sớm hơn so với tàu chạy là 10 phút. Thật hú vía. Lúc sắp lên tàu, tôi nói: – Tao cảm thấy chuyến đi này thế nào ấy, có cái gì đấy báo hiệu là không may. – Chặc! – Hà đánh lưỡi một cái rồi nói – Tao cũng cảm thấy như vậy nhưng không nói ra. Bây giờ mày đã nói thế thì tao chỉ dặn thêm mày đi đường cho nó cẩn thận vào. Mấy đứa đi đều biểu kẻ cắp cả rồi đấy. ** Không ngờ chuyến tàu chợ hôm ấy lại đi nhanh đến như vậy. Tôi thao thức suốt đêm không ngủ, cũng chẳng ăn uống gì. Tôi … Continue reading
Thư ký toà soạn như một chiếc… nắp cống?
“Đêm nào, điện thoại cũng không tắt, vừa canh “đường dây nóng”, vừa gác chỉ đạo của cấp trên… Có đêm bỗng lại thấy lăn tăn về một vài câu chữ mà lẽ ra nếu đề xuất chỉnh đi một chút buổi chiều, có thể bài báo sẽ hay hơn. Nhiều đêm con chữ từ trang báo của đồng nghiệp đi vào giấc ngủ của mình là như vậy…”- Đó là những điều mà Thượng tá, nhà văn Nguyễn Hồng Thái – Phó TBT báo Công an Nhân dân- trải lòng về nghề thư kí tòa soạn.
ĐỐI MẶT (Truyện ngắn đoạt Giải nhất “Cây bút vàng”)
Đồn rằng hắn là một thằng cướp khá kỳ quặc. Có lần toán cướp ba thằng do hắn chỉ huy chặn cả một xe khách biển trắng. Hơn bốn mươi hành khách mặt cắt không còn một giọt máu khi nhìn hắn tay súng, tay thuốc nổ, mắt đảo nhanh như điện, miệng nhoẻn cười không thèm quát hay dọa nạt lời nào. Sau khi cầm khóa điện, vứt bao thuốc Vi-na cho lái xe, hắn nói giọng nửa nam nửa bắc. – Tụi tôi khuyên mọi người không nên chống cự mà thiệt mạng – Rồi hắn lách từ đầu xe đến hàng ghế cuối cùng hất hàm hỏi – Những ai là cán bộ đi công tác thì đứng dậy, tụi này có chế độ riêng. Bốn người đàn ông trung niên, ba cô gái, sáu người luống tuổi rụt rè đứng dậy. Hắn hỏi từng người làm gì, quê quán và đi công tác ở đâu. Hắn yêu cầu mười ba người trên tháo nộp cho hắn nhẫn vàng, lắc vàng, khuyên tai. Hắn bảo đây là những thứ dự trữ của từng người trong khi có nhiều người đang rất cần hằng ngày. Một chị phụ … Continue reading